Autism hay Tự kỷ chỉ là cách để mô tả cho một vấn đề.

18 thg 4, 2012

Văn hóa - truyền hình, trẻ em với ADHD và TV.

Đã có một số nghiên cứu điều tra mối liên quan của việc xem TV với chứng rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) và sự tập trung chú ý của trẻ em trong cuộc sống sau này. 



Nghiên cứu năm 2004 của tiến sĩ Dimitri Christakis từ Đại học Washington (Hoa kỳ), và 2007 phát hiện từ Đại học Otago, New Zealand. Cả hai nghiên cứu được  Viện Hàn lâm Nhi khoa Mỹ đăng tải trong tạp chí của họ, Pediatrics.

Cả hai nghiên cứu điều tra thói quen xem TV của trẻ em gồm cả- chương trình truyền hình, quảng cáo, bản tin, VÀ nội dung chương trình mạng nói chung.

Các nghiên cứu, cho rằng  hình ảnh và cảnh trí thay đổi nhanh chóng trên truyền hình có thể quá kích thích đối với trẻ em và ảnh hưởng đến phát triển não bộ, đặc biệt là ở não của trẻ  kém phát triển. Điều này có thể dẫn đến các vấn đề đáng quan tâm: bồn chồn, bốc đồng và khó tập trung trong thời thơ ấu và tuổi vị thành niên sau này.[1]

Thật thú vị, các tác giả của cả hai nghiên cứu thừa nhận đã không chứng minh được rằng xem truyền hình gây nên- vấn đề tập trung chú ý- ở trẻ em trong đời sống sau này ,theo Christakis: "chúng tôi không thể đưa ra kết luận nguyên nhân từ các mối liên quan."[1], ông thừa nhận nghiên cứu của mình là hạn chế; dựa vào nghiên cứu của chính mình theo cuộc khảo sát trước đây, khoảng 1.300 bà mẹ nhớ lại những thói quen xem TV của trẻ, con của họ trong thời thơ ấu. Báo cáo như vậy trên thực tế được coi là rất sai lầm vì cha mẹ thường không nắm rõ hoặc nêu thời lượng của xemTV nhiều hoặc ít hơn . [ 2 ], nhà nghiên cứu chính Dimitri Christakis, MD, là giáo sư khoa nhi tại Đại học Washington và là giám đốc của Viện sức khỏe trẻ em của trường.[2]

Dựa trên những nghiên cứu này và một số khác, Viện Nhi khoa Mỹ khuyến cáo không nên cho trẻ em dưới hai tuổi xem truyền hình, và tối đa là hai giờ mỗi ngày cho trẻ em lớn tuổi hơn. Tuy nhiên, họ không đề cập đến các nghiên cứu về hiệu quả của truyền hình với nội dung cụ thể mang tính giáo dục được tạo ra cho trẻ nhỏ.

Trong bài viết, Truyền hình& Gia đình : "Học tập - TV ảnh hưởng đến việc học con của bạn như thế nào. Chương trình chất lượng cao, không bạo lực cho trẻ em cho thấy có tác động tích cực vào việc học. Nghiên cứu cho thấy trẻ em tuổi mẫu giáo, những trẻ được cho  xem các chương trình tv giáo dục  đọc và bài kiểm tra toán tốt hơn, hơn những đứa trẻ không được xem những chương trình đó. Khi được sử dụng cẩn thận, truyền hình có thể là một công cụ tích cực để giúp con của bạn học tập."[1]

Một nghiên cứu từ Đại học Kỹ thuật Texas (Texas Tech University), Tara Stevens, đồng tác giả, một trợ lý giáo sư và lãnh đạo trong các bộ phận tâm lý giáo dục học nêu:"TV được thiết kế để nắm bắt sự chú ý của chúng ta và xoay chuyển nhanh chúng ta từ một vấn đề này sang những chủ đề tiếp theo. Câu hỏi được nêu ra, điều này có làm não bộ trẻ trở nên khác đi ?." [3]

Và, như các triệu chứng ADHD đã được quan tâm, "Rõ ràng là mối liên quan với việc xem TV là gần như là- không có gì."[3] Tuy nhiên, cô và đồng tác giả Miriam Mulsow dù đã không ủng hộ cho trẻ em xem TV nhiều; đã nhanh chóng chỉ ra "Tôi nghĩ rằng những phát hiện này phần nào đó giảm bớt áp lực lên bố mẹ, rất có khả năng bạn đã không làm điều gì sai để  gây ra cho con của bạn phát triển mắc chứng ADHD.[3]

Điều đáng nói đến và nên xem xét trên bối cảnh rộng hơn-  trên một tổng thể(the big picture). TV chỉ là một phần của một cảnh quan hiện đại, tổng thể bão hòa, với sự tấn công áp đảo của thông tin gồm hình ảnh, tin tức và cạnh tranh của các phương tiện truyền thông hướng tới sự chú ý của người dân. Điều này bao gồm bất cứ điều gì với một màn hình máy tính, máy chơi game cầm tay, điện thoại di động. Chúng ta đang tiếp xúc với một rào chắn bủa vây đến vô tận của quảng cáo hàng ngày; từ bảng quảng cáo, báo, tạp chí, trên radio, trên các phương tiện giao thông công cộng, nhà vệ sinh công cộng - không đâu là giới hạn, ở khắp mọi nơi có vẻ như phiền nhiễu.[1]

Thực tế là, chúng ta đang liên tục bị phân tâm từ mọi khía cạnh từ khi chúng ta đặt chân vào thế giới này. Đây là bức tranh tổng thể rộng lớn. Và nó lớn hơn, mạnh hơn và thông minh hơn trong mọi thời gian. Tất cả văn hóa này dạy cho chúng ta những gì ? Thông điệp là rõ ràng. Đó là mọi thứ về cái tôi, tôi, tôi... nhiều hơn, hơn thế nữa. Rõ ràng, truyền hình chính là một trong các tuyến truyền dẫn chính cho văn hóa. Nếu không có nhu cầu để giảm nhẹ ảnh hưởng của nó trên trẻ em và vai trò quan trọng của nó trong các chương trình lớn hơn của sự vật, tác động  truyền hình/ cảm giác và người tiêu dùng của xã hội, nội dung chỉ đơn thuần là phản ánh trở lại vào phòng khách của chúng ta bước tiến cuồng nhiệt của khía cạnh nền văn hóa năng động, mà chúng ta đã tạo ra .[1]

Một đứa trẻ ngày nay có cảm giác luôn bị xung đột. Tự bản thân sự yêu thương tự nhiên vô điều kiện của chúng bị đẩy vào cơn lốc nhân tạo này, từ bé đã tiếp xúc với kích thích nhân tạo và thông điệp về vật chất luôn xung đột với những gì trong lòng của họ. Điều chút ít để tự hỏi, rất nhiều người trong chúng ta lớn lên dưới những điều kiện này cảm thấy vỡ mộng, và mất phương hướng. [1]

Từ đó, theo đúng nghĩa đen, đưa chúng ta tới vấn đề tâm trạng. Tâm trí của chúng ta đã trở nên lộn xộn và nhầm lẫn bởi tất cả tình trạng quá tải thứ độc hại, cảm giác trở nên ích kỷ. Nó làm chúng ta mất tập trung, phân tán và chuyển hướng sự chú ý rời xa nguồn hạnh phúc thực sự của chúng ta. Vấn đề là có quá nhiều suy nghĩ và cảm thấy không đủ.[1]

Trong thế giới quá phức tạp  và công nghệ ngày càng cao, một chút cảm nhận chung là cần thiết. Chúng ta trở lại vấn đề cơ bản, hãy giữ cho mọi thứ đơn giản. Với TV, hãy kiểm soát các bộ điều khiển từ xa. Như Viện Hàn lâm Nhi khoa Mỹ nêu ra, vấn đề là cẩn thận xem xét đến nội dung chương trình. Giống như hầu hết mọi thứ, điều độ là chìa khóa. [1]

Trẻ em không thể sống với chiếc TV và cái tủ lạnh mà có thể phát triển thể chất và tinh thần.Việc dạy dỗ con cái trong gia đình, các chuyên gia đồng ý rằng làm cha mẹ đóng một vai trò quan trọng trong việc quản lý triệu chứng ADHD.

Theo tiến sĩ Rory Stern, PsyD (thetruthbehindadhd.com): nuôi dạy con cái kém, thiếu kỷ luật, và nuôi dạy con cái lỏng lẻo không thể là nguyên nhân gây ra ADD / ADHD. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là phong cách nuôi dạy con cái như vậy không góp phần vào mức độ nghiêm trọng của ADD hoặc ADHD xuất hiện ở trẻ em.[ 4 ]

Theo Stern, nhiều người tin rằng trẻ em với ADD hoặc ADHD cần kỷ luật hơn. Đơn giản như vậy là không chính xác. Thay vào đó, trẻ em với ADD hoặc ADHD cần một-phong cách của kỷ luật-cụ thể làm việc với họ vì sự khác biệt sinh học của họ hơn là đối kháng với họ. Có quá nhiều người muốn trẻ phải thay đổi theo cách mà những phương thức đó không  thể chấp nhận được theo yếu tố sinh học, hóa học, hoặc thần kinh học. Theo những quan niệm cũ, tranh luận quanh đi quẩn lại. Trái lại, những trẻ em này có thể khá thành công nhưng  với người kèm cặp (giám hộ) và phụ huynh cần hiểu đầy đủ về những gì họ đang phải đối mặt.[4]

TrungNguyễn khảo cứu dịch thuật và tổng hợp để giới thiệu theo:

[1] Children, ADHD and TV – The Big Picture http://www.knowingandgrowing.com/index.php?option=com_content&view=article&id=44&Itemid=87
[2] The Truth About TV & ADHD by Nicole Sprinkle http://www.additudemag.com/adhd/article/826.html
[3] Don't Blame TV for ADHD Symptoms By Serena Gordon http://www.lifeclinic.com/fullpage.aspx?prid=531360&type=1
[4] Can Bad Parenting Cause ADHD? http://www.everydayhealth.com/adhd/experts-bad-parenting-and-adhd.aspx

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét