---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ocean Heaven - Thiên Đường Hải Dương (2010) Nam diễn viên này cho biết anh đã hoàn toàn bị kịch bản phim thu hút bởi tính nhân văn và những bài học sâu sắc mà bộ phim chuyển tải.Trong buổi họp báo, Lý Liên Kiệt cũng tiết lộ anh có sự đồng cảm với nhân vật bởi lẽ anh từng trải qua sự việc tương tự. Trong nhiều năm, nam diễn viên này từng ở bên cạnh và giúp cậu cháu trai được chẩn đoán là mắc bệnh tự kỷ. Kinh nghiệm đó đã khiến anh nảy sinh sự quan tâm đặc biệt tới những người mắc căn bệnh này.
Lưu ý: xem phụ đề Việt ngữ bằng cách bấm vào nút CC và chọn vietsub.
Marathon (2005) - Phim Hàn Quốc phụ đề Việt Ngữ.
Marathon kể câu chuyện về mối quan hệ của một cậu bé bị mắc chứng tự kỷ tên là Cho-Won (Jo Seung Woo) và người mẹ tận tụy của cậu, Kyong-Sook (Kim Mi Suk). Dù Cho Won đã 20 tuổi nhưng cậu vẫn nhìn thế giới với con mắt của trẻ thơ. Cậu thích bánh chocopie, thích ngựa vằn và có thể nhớ được những mẩu hội thoại thường ngày, cũng như các chương trình tivi. Cậu cũng có xu hướng nhảy múa ở nơi công cộng hay xì hơi vào những lúc không thích hợp. Trong khi những thứ đó có vẻ không được lịch sự cho lắm hay ít nhất là nực cười, nó có thể gây ra bao rắc rối cho cậu vì cậu không có khả năng hiểu được thế giới quanh mình. Vì lý do đó, mẹ cậu đã kiểm soát mọi mặt trong cuộc sống của cậu dưới cái mác là “sự bảo vệ”. Chính đặc tính này của người mẹ ngày càng có liên quan mật thiết đến diễn biến của bộ phim.
Khi còn là một đứa trẻ, Cho Won có xu hướng có những hành động tiêu cực, tuy nhiên sự giúp đỡ từ trường học dành cho trẻ đặc biệt cùng với sự bền bỉ của người mẹ đã giúp cậu tham gia các loại hình hoạt động thể chất đa dạng; tình trạng của cậu đã có những chuyển biến tích cực. Tin rằng con trai mình thích chạy, Kyong Sook đã đăng ký cho Cho Won tham gia rất nhiều các cuộc đua. Và chính bà đã quyết định rằng con trai mình sẽ tham gia cuộc thi marathon, với hy vọng cậu sẽ đạt được một thứ mà mọi vận động viên nghiệp dư nào mơ tới: hoàn tất cuộc đua dưới 3 tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, những tham vọng lớn lao đó có thực sự vì lợi ích của cậu, hay của người mẹ? Liệu rằng Cho Won có thực sự thích chạy hay không, hay cậu được “huấn luyện” để đáp ứng những đòi hỏi của mẹ cậu? (Theo phim.soo.vn)
Khi còn là một đứa trẻ, Cho Won có xu hướng có những hành động tiêu cực, tuy nhiên sự giúp đỡ từ trường học dành cho trẻ đặc biệt cùng với sự bền bỉ của người mẹ đã giúp cậu tham gia các loại hình hoạt động thể chất đa dạng; tình trạng của cậu đã có những chuyển biến tích cực. Tin rằng con trai mình thích chạy, Kyong Sook đã đăng ký cho Cho Won tham gia rất nhiều các cuộc đua. Và chính bà đã quyết định rằng con trai mình sẽ tham gia cuộc thi marathon, với hy vọng cậu sẽ đạt được một thứ mà mọi vận động viên nghiệp dư nào mơ tới: hoàn tất cuộc đua dưới 3 tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, những tham vọng lớn lao đó có thực sự vì lợi ích của cậu, hay của người mẹ? Liệu rằng Cho Won có thực sự thích chạy hay không, hay cậu được “huấn luyện” để đáp ứng những đòi hỏi của mẹ cậu? (Theo phim.soo.vn)
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Forest Gump
Forest Gump
Stars: Tom Hanks, Sally Field, Robin Wright-Penn, Gary Sinise
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mercury Rising (1998)
Trailer:
Bruce Willis cố gắng bảo vệ cậu bé Simon Lynch thoát khỏi một âm mưu ?
Một mã tuyệt mật gọi là "mercury" được tạo ra bởi NSA-National Security Agency ( Cơ quan An ninh Quốc gia Mỹ) và được cho là rất phức tạp mà tác giả của nó tin rằng không có máy tính nào trên trái đất có thể giải mã được.
Nguồn gốc mật mã được tạo ra trong thời chính quyền Reagan, là một thử nghiệm lưu giữ tuyệt mật ở cấp cao nhất của Hoa Kỳ. Một ngày, NSA nhận được một tin nhắn từ cậu bé 9t mắc chứng tự kỷ thông thái (Autistic Savant) tên là Simon Lynch (Miko Hughes) đã gọi đến từ một số điện thoại thông báo giải được các mã bí mật, một câu hỏi đã được nêu ra trên một tạp chí puzzles (các câu đố) của hai trong số những người sáng tạo, Dean Crandell (Robert Stanton) và Leo Pedranski (Bodhi Elfman), để thách thức xem ai có thể phá vỡ mật mã không. Trung tá Nicholas Kudrow (Alec Baldwin), giám đốc chương trình, nhìn thấy khả năng của cậu bé như là một nguy cơ và thay vì phải sửa chữa các vấn đề cho hoàn thiện hơn, thay vào đó lại là kế hoạch vạch ra nhằm bịt miệng Simon. Ông ta gửi đi một người đàn ông sát thủ và đối tác của hắn để giết người, cậu bé và cha mẹ .(Theo: http://en.wikipedia.org/wiki/Mercury_Rising).
Xem phim cũng giúp ích cho chúng ta thấy được phần nào những khó khăn để giao tiếp của một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, dẫu là thuộc dạng HFA - có khả năng hoạt động cao hơn những nhóm tự kỷ khác. Mặc dù vai diễn của cậu bé chưa được cho là xuất sắc.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
In After Thomas (2006)
Kyle Graham luôn sợ hãi. Không có quái vật dưới gầm giường giống như tưởng tượng của bất kỳ đứa trẻ chừng 6 tuổi; nhưng đó chỉ là nỗi sợ về mọi thứ - hoạt động bình thường, những hoạt động hàng ngày trở nên khủng khiếp với đứa trẻ. Kyle là một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ nặng. Mẹ của cậu bé với quyết tâm mãnh liệt để đột nhập vào thế giới của Kyle với bất cứ giá nào đã tạo ra sự căng thẳng không dễ chấp nhận lên cuộc hôn nhân của mình. Chồng bà Rob, mặc dù không kém dành tình cảm cho con trai mình, cảm thấy thất vọng bởi Nicola không ngừng đối mặt thách thức bởi tình trạng của Kyle.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cries from the Heart aka Touch of Truth (1994)
Michael (Bradley Pierce) 7t mắc chứng tự kỷ, không thể nói hoặc viết. Mẹ của em, Karen(Melissa Gilbert), gửi em vào một trường học đặc biệt để giúp em học. Người giáo viên mới (Patty Duke) của Michael đã giúp em học cách sử dụng máy tính để bày tỏ cảm xúc của mình. Khi đó, Michael chỉ ra là em bị lạm dụng tình dục bởi một người giám sát em ở trường học, Jeff (Peter Spears). Sau đó xảy ra một trận chiến pháp lý tại phòng xử án, Michael có là nhân chứng đáng tin ?
Các nhà làm phim đã dựa vào câu chuyện thực, thêm những sự kiện có phần hư cấu để xây dựng nên cốt chuyện phim. Hoàn toàn không nhằm mục đích cổ vũ hoặc nhằm "đóng dấu " xác nhận cho phương pháp điều trị tự kỷ với cách Hỗ trợ Giao tiếp (FC-Facilitated communication ).
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Autism: The Musical (2007) - Phim tài liệu---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Năm đứa trẻ mắc chứng tự kỷ khi họ làm việc với nhau để tạo ra và thực hiện sản xuất trực tiếp âm nhạc.
Bộ phim kể lại sáu tháng ( vào 2005-06 ) trong cuộc đời của năm trẻ em mắc tự kỷ và cha mẹ chúng ở Los Angeles, California cho con cái của họ viết và diễn tập cho một giai đoạn sản xuất ban đầu [2] Trong số các trẻ em, Henry Stills là một chuyên gia về khủng long và một diễn viên hài vừa chớm nở; Adam Mandela Walden chơi cello và hát trong phim. Những đứa trẻ trong phim có một hoặc nhiều thứ nổi trội mà chúng làm được không chỉ để được đào tạo mà họ cần để giao tiếp và phát triển những kỹ năng.
Một số cha mẹ xuất hiện trong bộ phim đã nổi tiếng trong cộng việc của riêng mình. Ví dụ, Rosanne Katon-Walden đã được tạp chí Playboy chọn người đẹp của tháng 9năm 1978 và chồng bà,Richard Walden(hoạt động ở USA) là chủ tịch và giám đốc điều hành của Operation USA, một tổ chức quốc tế chia sẻ giải Nobel hòa bình năm 1997 cho công việc của mình như là một phần của Chiến dịch quốc tế cấm sử dụng mìn. Tay guitar và ca sĩ / nhạc sĩ Stephen Stills "Stills" trong ban nhạc rock nổi tiếng Crosby, Stills & Nash (Young). Họ và các phụ huynh khác quy tụ một dàn diễn viên của cha mẹ, trong cuộc sống thực họ phải vật lộn với cuộc hôn nhân căng thẳng của họ trong khi để giao tiếp với các nhu cầu, đôi khi vượt trội, của con em mình bị mắc chứng tự kỷ. (Tham khảo:http://en.wikipedia.org/wiki/Autism:_The_Musical).
Bộ phim kể lại sáu tháng ( vào 2005-06 ) trong cuộc đời của năm trẻ em mắc tự kỷ và cha mẹ chúng ở Los Angeles, California cho con cái của họ viết và diễn tập cho một giai đoạn sản xuất ban đầu [2] Trong số các trẻ em, Henry Stills là một chuyên gia về khủng long và một diễn viên hài vừa chớm nở; Adam Mandela Walden chơi cello và hát trong phim. Những đứa trẻ trong phim có một hoặc nhiều thứ nổi trội mà chúng làm được không chỉ để được đào tạo mà họ cần để giao tiếp và phát triển những kỹ năng.
Một số cha mẹ xuất hiện trong bộ phim đã nổi tiếng trong cộng việc của riêng mình. Ví dụ, Rosanne Katon-Walden đã được tạp chí Playboy chọn người đẹp của tháng 9năm 1978 và chồng bà,Richard Walden(hoạt động ở USA) là chủ tịch và giám đốc điều hành của Operation USA, một tổ chức quốc tế chia sẻ giải Nobel hòa bình năm 1997 cho công việc của mình như là một phần của Chiến dịch quốc tế cấm sử dụng mìn. Tay guitar và ca sĩ / nhạc sĩ Stephen Stills "Stills" trong ban nhạc rock nổi tiếng Crosby, Stills & Nash (Young). Họ và các phụ huynh khác quy tụ một dàn diễn viên của cha mẹ, trong cuộc sống thực họ phải vật lộn với cuộc hôn nhân căng thẳng của họ trong khi để giao tiếp với các nhu cầu, đôi khi vượt trội, của con em mình bị mắc chứng tự kỷ. (Tham khảo:http://en.wikipedia.org/wiki/Autism:_The_Musical).
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một bài "văn mẫu" về tự kỷ.
Hiện nay,"Tự Kỷ" trong giới trẻ, tuổi teen, đôi khi là ngôn từ được dùng xem như một trò đùa; trong giới truyền thông " tự kỷ" đôi khi được sử dụng một cách dễ dãi, ngay trong giới chuyên môn cũng có người đầy nhầm lẫn và lạm dụng từ ngữ về tự kỷ!
"Thomas là món quà tốt nhất mà tôi từng có trong cuộc sống".Bài luận văn (essay) của một học sinh Việt Nam,...học lớp 8, cùng gia đình sống ở Canada, viết tự luận về cuộc sống gia đình mình. Bài văn đầy cảm xúc đã mang đến cho mọi người một thông điệp đầy ý nghĩa.
Lòng yêu thương, kiên nhẫn, và hiểu biết.
Quà tặng là để giải trí, thêm niềm vui, và luôn luôn mang lại nụ cười trên gương mặt của bao người. Một số quà tặng có thể lưu giữ trong tâm trí của một người mãi mãi. Dù bạn tin hay không, một món quà tặng nào đó có thể làm thay đổi cả cuộc sống của một người.
Kể từ ngày 03 tháng 8 năm 1997, cuộc sống của tôi không bao giờ vẫn như thế nếu em của tôi đã không chào đời vào ngày hôm đó. Tôi chỉ lớn hơn em một chút, một năm tuổi khi em của tôi được sinh ra. Vì vậy, ký ức trong tôi về ngày hôm đó thực sự là khá mơ hồ. Nhưng tôi còn nhớ, khi lớn lên và muốn chơi trò chơi với em trai của tôi; các trò chơi như cút bắt, trốn tìm, chơi trong nhà hoặc thậm chí rượt đuổi nhau ngoài sân .
Tôi không hiểu tại sao, dường như em không muốn chơi với tôi. Tôi có nhàm chán? Hoặc là em ấy chỉ không thích quan tâm? Tôi không biết, và giống như bất cứ đứa trẻ khác, tôi rất buồn.
Tôi còn nhớ khi nhìn em tôi chơi với xe, hoặc khủng long. Cách em chơi với chúng thực sự kỳ lạ dưới góc nhìn của một bé gái 5 tuổi như tôi. Thay vì cho một con khủng long ăn thịt con khủng long khác, hoặc một chiếc xe chạy đâm nhào vào một chiếc xe như cách chơi của những đứa trẻ khác, Thomas lại xếp hàng các ô tô của mình theo từng chiếc một, và nó nhìn chằm chằm vào chúng. Tôi biết rằng Thomas đã khang khác với những đứa trẻ khác qua những trò đó, nhưng tôi đã hoàn toàn không biết gì về bệnh tình của em mình.
Tình trạng của Thomas tác động đến gia đình của chúng tôi trong nhiều cách khác nhau. Tình trạng của em đã là điều bất ngờ và vượt quá sự kiểm soát cho chúng tôi. Lúc đầu, cha mẹ tôi không nghĩ là có gì đó không ổn với Thomas. Cũng giống như bất kỳ bậc cha mẹ khác, họ đã lo lắng bởi Thomas có hành vi khác hẳn so với những đứa trẻ khác. Mặc dù biết em là đứa khá dị biệt, cha mẹ tôi vẫn trông mong còn một chút gì đó để mà hy vọng. Em được đưa tới các bác sĩ và họ nói với cha mẹ tôi tình trạng của Thomas. Cùng một lúc, hy vọng mong manh và mong đợi của cha mẹ tôi đối với Thomas sụp đổ hoàn toàn. Một chút sáng tỏ để gia đình của chúng tôi không còn biết trông dựa vào đâu, bởi vì với bệnh tình của nó, không có cách nào để (*1) chữa trị được : Thomas đã mắc chứng tự kỷ.
Một năm qua từ khi gia đình tôi phát hiện ra Thomas đã mắc chứng tự kỷ, có nhiều thứ thay đổi. Cha mẹ tôi đã quen dần với thực tế là mọi người không thể làm bất cứ điều gì để thay đổi bây giờ. Nước mắt của mẹ tôi như không còn bất chợt rơi tuôn, và không khí trong nhà đã bắt đầu trở nên bớt căng thẳng. Mặc dù chúng tôi đã tập biết quen dần với Thomas, vẫn còn đó nỗi đau này bên trong cha mẹ tôi, và trong tôi thấy đau nhói khôn cùng.
Có rất nhiều điều tiêu cực về người em của tôi bị mắc chứng tự kỷ. Nhưng tôi cố gắng nhìn vào mặt tươi sáng. Mặc dù tiêu cực lớn hơn tích cực trong tình thế này, vẫn còn một số điều thực sự tích cực. Ví dụ, trẻ em mắc chứng tự kỷ có xu hướng thực sự chẳng mắc tội tình gì, ngay cả khi chúng lớn lên. Bình thường trẻ sẽ lớn lên, và như vậy sẽ chuyển ra ngoài, và có một mái ấm riêng của họ. Nhưng đó sẽ là một câu chuyện khác khi nói đến trẻ em mắc chứng tự kỷ. Em trai tôi dù tuổi đã mười ba và em vẫn nhảy cẩng lên khi thấy vui mừng, thích xem Barney(phim hoạt hình trẻ con), khóc nhè khi tôi hét lên với nó, và quan trọng nhất, em vẫn còn ôm hôn mẹ tôi hàng ngày. (:
Nhiều năm đã trôi qua, và tôi thành thật tin rằng em trai của tôi có một ảnh hưởng lớn đến tôi ngày hôm nay, như để biết tôi là ai-một con người. Chúng ta luôn luôn nghe thấy những lời phàn nàn về cuộc sống quanh ta, nhưng khi nghĩ về nó, vẫn còn có những người khác; những người luôn đang phải đấu tranh nhiều hơn chúng ta nữa. Tôi luôn luôn phàn nàn vì sao không may mắn có được một người anh em bình thường để chơi và trò chuyện với nhau. Tôi biết đó là một bất lợi lớn đối với tôi, nhưng tôi có những thứ khác. Tôi có rất nhiều bạn bè để nói chuyện và làm cho tôi cười hàng ngày. Tôi có một gia đình lớn hỗ trợ cho tôi ngay cả khi họ đang ở xa tôi.
Nhiều người trong thế giới này không có lấy một người anh chị em ruột. Một số có thể không có một gia đình. Tôi biết một gia đình có hai trẻ em mắc chứng tự kỷ. Bây giờ tôi biết bao nhiêu gia đình đang gặp khó khăn. Gia đình tôi chỉ có một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ và đôi khi chúng tôi không thể quản lý được nó.
Có em trai Thomas thực sự làm tôi thay đổi. Trước hết, tôi đã học được cách đối xử với bệnh nhân thực sự như thế nào. Tập kiên nhẫn với em tôi giúp tôi biết kiên nhẫn với những người khác ở xung quanh.
Bây giờ tôi biết thêm về trẻ em khuyết tật và tôi thực sự hiểu những hành vi một đứa trẻ khuyết tật mong muốn nơi công cộng. Bất cứ khi nào tôi thấy một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ trên các đường phố, tôi thực sự hiểu những gì về nó giống như là thành viên gia đình, họ cần được sự quan tâm của công chúng.
Một số trẻ em mắc chứng tự kỷ thực sự khó trông nom khi bước ra ngoài nơi công cộng. Ví dụ, em tôi không bao giờ biết lắng nghe tôi. Nó đôi khi chạy vụt đi khỏi tầm tay, tôi đã lạc mất em mình một vài lần tại các trung tâm mua sắm. Với anh chị em ruột lớn tuổi hơn, một cách trung thực, đôi khi trước đám đông em lại ôm và ghì chặt lấy tôi vào lòng, và tôi biết người khác có một người anh chị em mắc chứng tự kỷ cũng sẽ cảm thấy như vậy. Nhưng khi tôi nghĩ về nó, không có gì phải xấu hổ về việc đó, không ai có thể đổ lỗi cho tôi vì yêu thương và chăm sóc em trai tôi.
Thứ hai, tôi học cách biết yêu thương và vui vẻ với trẻ em khuyết tật nhiều hơn. Tôi đã từng đi đến một bữa tiệc sinh nhật, nơi đó tất cả các trẻ em đều đã mắc chứng tự kỷ. Đó là một trải nghiệm thật sự thú vị cho tôi. Tôi đã đến tìm hiểu thêm các triệu chứng tự kỷ và những thói quen nơi những trẻ em mắc chứng tự kỷ khác nhau. Tôi rất thích làm công việc tình nguyện suốt ngày tại một trại hè dành cho trẻ em mắc chứng tự kỷ. Tôi sử dụng những kinh nghiệm và kiến thức mà tôi đã từng sống với em mình và làm cho cộng đồng này chào đón và hiểu biết nhiều hơn về nơi dành cho trẻ em mắc chứng tự kỷ.
Tôi là một người may mắn với Thomas là một đứa em. Tôi có hiểu biết nhiều hơn về trẻ em mắc chứng tự kỷ và tôi cảm thấy có kết nối giữa tôi với chúng. Mọi người sẽ không coi tôi may mắn có một người em mắc chứng tự kỷ, nhưng tôi nhận thức sâu sắc được điều tôi là một người may mắn.
Chú thích : Đây là nguyên văn bài essay mà Amanda Trương viết, rồi sau đó, bác Thanh, Mẹ của Bí viết thành truyện ngắn "Món Quà Buồn Của Thượng Đế"http://www.daiduongdao.com/2010/08/bai-luan- van-cua-amanda-truong.html.
(*1) nguyên văn: there’s no way to cure it: Thomas had autism.
Bổ sung lời tự bạch: from Trương Amanda, con gái di Kim Loan, đang sống ở Edmonton, Canada: "Anh Bi thân mến, một vài ngày trước em đã có một việc học tiếng Anh ở trong trường. Em đã phải viết một bài luận về đề tài 'một món quà nào là quan trọng với tôi và đã thay đổi cuộc sống của tôi'. Em không biết những gì để viết. Em nghĩ vì đã bao giờ nhận được một vật nào là quan trọng với mình. Nên em nghĩ đến điều đó. Và sau một thời gian, cuối cùng em biết những gì để viết về anh. Em đã nhận 100%, điểm tuyệt đối, về bài tiểu luận này và rất tự hào về công việc của mình. Mẹ em đề nghị gửi cho anh, hy vọng anh sẽ thích nó nhiều như giáo viên của em và em đã thích !"
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một năm qua từ khi gia đình tôi phát hiện ra Thomas đã mắc chứng tự kỷ, có nhiều thứ thay đổi. Cha mẹ tôi đã quen dần với thực tế là mọi người không thể làm bất cứ điều gì để thay đổi bây giờ. Nước mắt của mẹ tôi như không còn bất chợt rơi tuôn, và không khí trong nhà đã bắt đầu trở nên bớt căng thẳng. Mặc dù chúng tôi đã tập biết quen dần với Thomas, vẫn còn đó nỗi đau này bên trong cha mẹ tôi, và trong tôi thấy đau nhói khôn cùng.
Có rất nhiều điều tiêu cực về người em của tôi bị mắc chứng tự kỷ. Nhưng tôi cố gắng nhìn vào mặt tươi sáng. Mặc dù tiêu cực lớn hơn tích cực trong tình thế này, vẫn còn một số điều thực sự tích cực. Ví dụ, trẻ em mắc chứng tự kỷ có xu hướng thực sự chẳng mắc tội tình gì, ngay cả khi chúng lớn lên. Bình thường trẻ sẽ lớn lên, và như vậy sẽ chuyển ra ngoài, và có một mái ấm riêng của họ. Nhưng đó sẽ là một câu chuyện khác khi nói đến trẻ em mắc chứng tự kỷ. Em trai tôi dù tuổi đã mười ba và em vẫn nhảy cẩng lên khi thấy vui mừng, thích xem Barney(phim hoạt hình trẻ con), khóc nhè khi tôi hét lên với nó, và quan trọng nhất, em vẫn còn ôm hôn mẹ tôi hàng ngày. (:
Nhiều năm đã trôi qua, và tôi thành thật tin rằng em trai của tôi có một ảnh hưởng lớn đến tôi ngày hôm nay, như để biết tôi là ai-một con người. Chúng ta luôn luôn nghe thấy những lời phàn nàn về cuộc sống quanh ta, nhưng khi nghĩ về nó, vẫn còn có những người khác; những người luôn đang phải đấu tranh nhiều hơn chúng ta nữa. Tôi luôn luôn phàn nàn vì sao không may mắn có được một người anh em bình thường để chơi và trò chuyện với nhau. Tôi biết đó là một bất lợi lớn đối với tôi, nhưng tôi có những thứ khác. Tôi có rất nhiều bạn bè để nói chuyện và làm cho tôi cười hàng ngày. Tôi có một gia đình lớn hỗ trợ cho tôi ngay cả khi họ đang ở xa tôi.
Nhiều người trong thế giới này không có lấy một người anh chị em ruột. Một số có thể không có một gia đình. Tôi biết một gia đình có hai trẻ em mắc chứng tự kỷ. Bây giờ tôi biết bao nhiêu gia đình đang gặp khó khăn. Gia đình tôi chỉ có một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ và đôi khi chúng tôi không thể quản lý được nó.
Có em trai Thomas thực sự làm tôi thay đổi. Trước hết, tôi đã học được cách đối xử với bệnh nhân thực sự như thế nào. Tập kiên nhẫn với em tôi giúp tôi biết kiên nhẫn với những người khác ở xung quanh.
Bây giờ tôi biết thêm về trẻ em khuyết tật và tôi thực sự hiểu những hành vi một đứa trẻ khuyết tật mong muốn nơi công cộng. Bất cứ khi nào tôi thấy một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ trên các đường phố, tôi thực sự hiểu những gì về nó giống như là thành viên gia đình, họ cần được sự quan tâm của công chúng.
Một số trẻ em mắc chứng tự kỷ thực sự khó trông nom khi bước ra ngoài nơi công cộng. Ví dụ, em tôi không bao giờ biết lắng nghe tôi. Nó đôi khi chạy vụt đi khỏi tầm tay, tôi đã lạc mất em mình một vài lần tại các trung tâm mua sắm. Với anh chị em ruột lớn tuổi hơn, một cách trung thực, đôi khi trước đám đông em lại ôm và ghì chặt lấy tôi vào lòng, và tôi biết người khác có một người anh chị em mắc chứng tự kỷ cũng sẽ cảm thấy như vậy. Nhưng khi tôi nghĩ về nó, không có gì phải xấu hổ về việc đó, không ai có thể đổ lỗi cho tôi vì yêu thương và chăm sóc em trai tôi.
Thứ hai, tôi học cách biết yêu thương và vui vẻ với trẻ em khuyết tật nhiều hơn. Tôi đã từng đi đến một bữa tiệc sinh nhật, nơi đó tất cả các trẻ em đều đã mắc chứng tự kỷ. Đó là một trải nghiệm thật sự thú vị cho tôi. Tôi đã đến tìm hiểu thêm các triệu chứng tự kỷ và những thói quen nơi những trẻ em mắc chứng tự kỷ khác nhau. Tôi rất thích làm công việc tình nguyện suốt ngày tại một trại hè dành cho trẻ em mắc chứng tự kỷ. Tôi sử dụng những kinh nghiệm và kiến thức mà tôi đã từng sống với em mình và làm cho cộng đồng này chào đón và hiểu biết nhiều hơn về nơi dành cho trẻ em mắc chứng tự kỷ.
Tôi là một người may mắn với Thomas là một đứa em. Tôi có hiểu biết nhiều hơn về trẻ em mắc chứng tự kỷ và tôi cảm thấy có kết nối giữa tôi với chúng. Mọi người sẽ không coi tôi may mắn có một người em mắc chứng tự kỷ, nhưng tôi nhận thức sâu sắc được điều tôi là một người may mắn.
Chú thích : Đây là nguyên văn bài essay mà Amanda Trương viết, rồi sau đó, bác Thanh, Mẹ của Bí viết thành truyện ngắn "Món Quà Buồn Của Thượng Đế"http://www.daiduongdao.com/2010/08/bai-luan- van-cua-amanda-truong.html.
(*1) nguyên văn: there’s no way to cure it: Thomas had autism.
Bổ sung lời tự bạch: from Trương Amanda, con gái di Kim Loan, đang sống ở Edmonton, Canada: "Anh Bi thân mến, một vài ngày trước em đã có một việc học tiếng Anh ở trong trường. Em đã phải viết một bài luận về đề tài 'một món quà nào là quan trọng với tôi và đã thay đổi cuộc sống của tôi'. Em không biết những gì để viết. Em nghĩ vì đã bao giờ nhận được một vật nào là quan trọng với mình. Nên em nghĩ đến điều đó. Và sau một thời gian, cuối cùng em biết những gì để viết về anh. Em đã nhận 100%, điểm tuyệt đối, về bài tiểu luận này và rất tự hào về công việc của mình. Mẹ em đề nghị gửi cho anh, hy vọng anh sẽ thích nó nhiều như giáo viên của em và em đã thích !"
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một Phim tài liệu nói về tự kỷ.
Hội Ngọc Trong Tim của người Việt ở Hoa kỳ (California).---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một Phim tự giới thiệu trích từ "Mấy chuyện tủn mủn nhà Meo99" (tretuky.com)
Nhân vật đánh đàn Piano là em Hiếu, một cái tên quen thuộc trên tretuky.com (Việt Nam).
Cập nhật 3.2012