Tiến sĩ Bryna Siegel.
Phần tiếp theo bài: >>> Giúp trẻ tự kỷ học.<<< Nhân vật hoạt hình Barney |
Bắt chước và tìm tòi tính mới lạ.
Một khả năng bẩm sinh thứ ba dẫn đến bắt chước là phản ứng trước điều mới lạ. Như chúng ta đã thảo luận, trẻ mắc chứng tự kỷ thường phản kháng với sự mới lạ; không như những đứa trẻ bình thường khác, chúng có xu hướng lãng tránh hơn là tìm kiếm sự mới lạ.
Một khả năng bẩm sinh thứ ba dẫn đến bắt chước là phản ứng trước điều mới lạ. Như chúng ta đã thảo luận, trẻ mắc chứng tự kỷ thường phản kháng với sự mới lạ; không như những đứa trẻ bình thường khác, chúng có xu hướng lãng tránh hơn là tìm kiếm sự mới lạ.
Có thể trẻ bình thường muốn bắt chước một cái gì đó khá mới và nổi bật, một cái gì đó thực sự buộc mình phải chú ý. Vì vậy, nhân vật hoạt hình Barney là thú vị để copy hơn so với Peter Jennings (*).
Trẻ tự kỷ không dễ tham dự vào những điều mới và do lãng tránh sự mới lạ, nó bỏ lỡ những gì nổi bật mà điểm mới lạ mang lại; vd: những đặc điểm của Barney (màu tím, hình dáng củ hành, điệu bộ đi chậm chạp)nếu như không có vẻ quyến rũ với đứa trẻ . Điều này không phải để nói rằng trẻ tự kỷ không thích Barney -so với nhiều người. Tuy nhiên, nó có nhiều khả năng là do quen thuộc và lặp đi lặp lại, Barney không phải mới lạ vơí mình và làm hấp dẫn với anh ta.
Trong nhiều phương diện, thiếu bắt chước, hoặc là tính bắt chước chỉ có với mức độ kém hoặc hạn chế, có lẽ đây là một trong những khuyết tật học tập lớn nhất của một đứa trẻ tự kỷ. Có rất nhiều điều trẻ nên được tham gia để qua đó quan sát những người khác. Thiếu quan sát những người khác có ảnh hưởng sâu sắc đến lượng thông tin trẻ thu nhặt được. Không"đồng hóa" được thông tin mới, dần dà ảnh hưởng không tốt đến khả năng "thích ứng"của trẻ hoặc phát triển thêm thông tin liên quan, những trải nghiệm mới tăng cường thêm vào những gì trẻ hiện có.
Bắt chước là một thuộc tính bẩm sinh ở một đứa trẻ.TrungNguyen minh họa theo http://stmarksdubbo.org.au/wp-content/uploads/2011/10/Father-and-Son-5.jpg |
Xem một ví dụ cho thấy học tập thông qua bắt chước của một trẻ bình thường nhằm cung cấp mô hình cho trẻ tự kỷ cũng có thể được dạy để bắt chước; vd:Khi một trẻ 14 tháng tuổi được nhận món quà-một con bò nhồi bông. Người cha cầm con thú lắc lư và nói "Cow Cow!! Moo! Moo!", ông chọc cười đứa trẻ bằng việc đó. Em bé thích thú, cho rằng điều này là rất tuyệt, nó cũng vớ lấy cho bò, lắc lư, và nói, "Ca-Ca M-o-o-o-!" nhiều lần.
Trẻ chú ý, thu nhận được rất nhiều điều, từ cha mẹ để thực hiện rất tốt bài học nhỏ này . Sau đó,khi bé gái năm tuổi, chị của bé 14-tháng-tuổi bày trò chơi- lập trại chăn nuôi của cô bé, và khi đứa bé nhìn thấy, nó mò đến chộp lấy một con bò bằng nhựa, và đưa cho cha thấy, nó nói "Ca-Ca Mo-o-o! ".
Một chuyên gia về hành vi cho rằng đứa bé 14 tháng tuổi đã "khái quát" những gì nó mới biết về một con bò. Chúng ta cũng có thể nói bé 14 tháng tuổi "đồng hóa"với động tác con bò của cha, và sau đó làm cho thích nghi theo hiểu biết mới của nó- gồm cả với con bò bằng nhựa cũng như con bò nhồi bông.
Bắt chước và hành vi "khái quát." Hiểu như thế nào và vì sao một trẻ 14 tháng tuổi bắt chước là rất quan trọng, chúng ta thường nghe các giáo viên định hướng hành vi nêu ý kiến, điều gì đó mà trẻ em tự kỷ đã học được - không là "tổng quát". Đó chính là do các con đã học được cách phản ứng với một ví dụ về một mục tiêu học tập, nhưng đã không thể hiện được -để sử dụng thông tin đó ở nơi khác. Ví dụ, một đứa trẻ có thể học để "sờ vào con bò" bằng vật liệu - con bò nhỏ bằng cao su cứng, nhưng sẽ không hiểu biết khi "sờ vào con bò" nếu như là con bò lớn hơn và làm bằng vật liệu mềm.
Tại sao? Quá trình học tập cho trẻ em mắc chứng tự kỷ khác như thế nào?
Vì, trẻ tự kỷ đã không được học thông qua bắt chước. Thông thường, thủ tục là "động lực nhắc nhở" với con trẻ bị tự kỷ, bạn lấy tay của mình nắm và đặt tay trẻ lên con bò (chứ không phải là con heo) khi trẻ được yêu cầu để "sờ vào bò."
Nhắc nhở được giảm dần và ít hơn cho đến khi đứa trẻ có thể phân biệt giữa một con bò và lợn theo riêng mình. Khi trẻ thực hiện điều này một cách chính xác, trẻ được thưởng- thanh bánh quy hoặc một thứ khác mà nó thích/ việc điều trị.
Có nhiều sự khác biệt quan trọng trong quá trình học tập của trẻ 14 tháng tuổi và đứa trẻ mắc tự kỷ.
Đầu tiên, các hành động của trẻ em mắc chứng tự kỷ được thúc đẩy bởi trình tự "nhân và quả", chứ không phải - theo mong muốn bắt chước (có nghĩa là, làm tương tự, hoặc giống như một người nào khác).
Trẻ đã làm những gì cần phải làm để được có thưởng. (theo lý thuyết của tâm - "Tôi sẽ có niềm vui nếu tôi làm điều này với con bò này, quá!", Nhưng với NHÂN-"nguyên-nhân" khá đơn giản và hiệu quả.)
Trẻ đã không bắt đầu - hoạt động theo cách tự nhiên, do hành vi của nó được điều trị là hệ thống hóa theo"kiểu" "sờ vào bò" bắt đầu từ mức độ- ở đó trẻ đã được chỉ cho làm điều đó theo động tác của cơ thể. (Trẻ đã không tìm kiếm sự mới lạ.)
Trẻ tự kỷ có vẻ khi tham gia vào hoạt động này không liên quan đến, hoặc tham chiếu mang tính xã hội với giáo viên trước hoặc sau khi nhận biết một con bò. ( thiếu định hướng cộng tác nhằm cổ vũ mong muốn làm động tác như các giáo viên đã làm). Không có tính "khái quát", bởi vì các thành phần quan trọng của kinh nghiệm học tập - tính tìm tòi điều gì mới như là một phần của trải nghiệm học tập, và động lực để tham gia vào các hoạt động này- do có chất thú vị mà người khác đã làm ở bước đầu tiên, tất nhiên là - thiếu.
Điều này có nghĩa gì? Thúc-đẩy- máy-móc không phải là cách tốt để dạy trẻ tự kỷ?
Không, điều đó không có nghĩa để nói rằng- không là cách tốt để giảng dạy. Cách đó, có thể giúp trẻ tham dự vào một cái gì đó, nếu không thể làm nó chú ý tham gia. Đưa ra một phần thưởng - thực phẩm nhằm duy trì và tổ chức sự chú ý xung quanh một mục tiêu (vì- thực phẩm), đó là việc quan trọng cho đứa trẻ tự kỷ một khi tính xã hội để chú ý-tự nó không, hoặc chưa mang lại ý nghĩa tích cực.
Trong việc dạy các ví dụ cụ thể, và đôi khi trong quá trình này, đứa trẻ trở nên đủ mức quan tâm đến các vật liệu học hoặc lôi cuốn theo cách giáo viên giảng dạy để giữ lạithông tin này với chất lượng khác nhau nhằm thúc đẩy bắt chước và đồng hóa. Trong trường hợp này, việc giảng dạy phải tổ chức với nguyên vật liệu có bản chất thú vị với trẻ con, để tăng xác xuất tự kích thích - giúp trẻ mong muốn tìm hiểu thêm, cũng giống như họ làm trong khj dạy cho đứa trẻ phát triển bình thường .
Sự hiểu biết chút ít sự khác này về tính bắt chước sẽ giúp người giáo viên (hoặc phụ huynh) biết xây dựng nên các tình huống giảng dạy như thế nào. Nếu như, một số phẩm chất của đứa trẻ được quan tâm trong các tài liệu giảng dạy, để đứa trẻ có cơ hội ngày càng quan tâm đến sự giảng dạy bằng tương tác.
Cung cấp cơ hội cho trẻ tự kỷ học-bắt chước bằng cách kích thích các chức năng bẩm sinh để quyết định các mô hình đặc trưng học tập thông qua bắt chước, đó là tạo cơ hội tốt hơn để thu nhận được thông tin; lưu giữ lại, sử dụng, và thêm vào, như là với một đứa trẻ phát triển bình thường .
Bắt chước, là một khía cạnh của trẻ phát triển bình thường, có thể được hiểu là do các thành phần bẩm sinh - dẫn dắt để hòa hợp- hợp tác, hiểu ý người khác, và tìm kiếm điều mới lạ; đứa trẻ mô tả - làm thế nào, - tại sao, và khi bắt chước kích thích để học tập.
Trường hợp của trẻ tự kỷ, bước đầu tiên trong khắc phục hậu quả sự thất bại của tính bắt chước là cấu trúc lại thành các thành phần bẩm sinh này là liên kết (hợp tác, thân thiện) theo lý thuyết của tâm hồn, và tìm kiếm điều mới lạ .
Điểm yếu trong những lĩnh vực này, hoặc thường là cả ba, sẽ làm hạn chế học/bắt chước. Những yếu kém bất kỳ từ bẩm sinh có thể phải được giải quyết để nâng cao năng lực cho việc học cách bắt chước.
Để củng cố những thâm hụt cơ bản (chẳng hạn như sử dụng các vật liệu thú vị, với tính mới mẻ của những vật liệu hữu ích hơn là bằng cách ức chế- rèn dũa để bắt trẻ học tập). Chúng ta nên phát triển mô hình chuẩn- học bắt chước và để theo đó cung cấp thêm động lực, phẩm chất có thể phát sinh, động cơ thúc đẩy học tập thông qua bắt chước.
Nói đơn giản hơn, một đứa trẻ tự kỷ có thể bắt đầu biết bắt chước sau khi trẻ đã vượt qua ngưỡng - biết để làm theo một hoạt động, và nó bật ra được niềm vui thú.
twirling |
Vì vậy, có thể tăng cường tính bắt chước, bằng cách vận dụng phương pháp cho trẻ "nhúng" tay vào các tính năng mới trong các tài liệu giảng dạy; một đứa trẻ tự kỷ có thể có được hạnh phúc để bắt chước "vung vẫy" một twirling hoạt động bằng pin, pom-pom với đèn nhấp nháy, nhưng có thể vẫn còn hứng thú vung vẫy một chiếc gậy bằng gỗ.
Tương tự như vậy, tính bắt chước có thể được tăng cường bằng cách tinh chỉnh "tính hợp tác"- một thành phần của trẻ để bắt chước, chẳng hạn như khi cung cấp một mô hình một hoạt động bạn bè phát triển ở trẻ em với mức độ của chứng tự kỷ, và để trải nghiệm dễ dàng hơn như là thú vị.
TrungNguyen đọc dịch để giới thiệu theo "Helping Children with Autism Learn" Tác giả: Tiến sĩ Bryna Siegel.http://www.comeunity.com/disability/autism/autismhelping.html
Chú thích:
Bài viết này trích từ sách: Giúp Tìm hiểu Chứng Tự Kỷ ở Trẻ em;Hướng dẫn phương pháp tiếp cận điều trị tự kỷ cho phụ huynh và chuyên gia.Tiến sĩ Bryna Siegel là giáo sư tâm thần học tại Đại học California, San Francisco và Giám đốc của Phòng khám Tự kỷ ở nơi đó. Là một nhà tâm lý học chuyên khuyết tật phát triển, đã làm việc với gia đình của các trẻ em mắc chứng tự kỷ trong 25 năm qua, đã phối hợp chặt chẽ nghiên cứu chẩn đoán sớm tự kỷ, các phương pháp chẩn đoán, và hiệu quả điều trị chứng tự kỷ từ gia đình. Cuốn sách của bà bao gồm Thế giới của trẻ em tự kỷ: Tìm hiểu và điều trị các rối loạn phổ tự kỷ (OUP, 1996) và What About Me?: Anh chị em của trẻ khuyết tật phát Triển? Bà thường xuyên có bài giảng cho phụ huynh và các chuyên gia, so sánh và đối chiếu các phương pháp điều trị cho chứng tự kỷ và tập trung vào làm thế nào để thiết kế và các chương trình xử lý phù hợp riêng cho từng trẻ.
(*)Peter Charles Archibald Ewart Jennings, CM (29 tháng 7 năm 1938 – 7 tháng 8 năm 2005) là nhà báo và người nỗi tiếng dẫn chương trình tin tức người Mỹ gốc Canada. Ông là người dẫn chương trình World News Tonight chi3 một mình từ 1983 đến khi qua đời năm 2005 vì biến chứng ung thư phổi.
Theo trình bày, phân tích khá sâu sắc của tác giả, qua đó cho chúng ta thấy một thuộc tính quan trọng ở trẻ em bị suy giảm, cản trở tiến trình phát triển của chúng. Tôi cho rằng hiểu rõ bản chất của vấn đề này sẽ giúp cho phụ huynh sắp đặt, bày ra nhiều trò chơi mang tính giáo dục cho trẻ. Vì như chúng ta biết, không phải mọi trẻ đều rơi vào tình trạng khuyết tật, bị ảnh hưởng như nhau đến thuộc tính BẮT CHƯỚC để học tập.
Trả lờiXóa